top of page
  • Writer's pictureC B

Chỉ Mình Tôi Nhìn Em - Chương 10 (Hoàn)

Updated: Jun 5, 2021

Một năm sau. Trong một buổi tối ngày Tết, buổi họp lớp lại diễn ra ở nhà hàng xa hoa như những năm về trước. Dưới chùm đèn pha lê lấp lánh và trên sàn thảm thêu dệt những hoa văn cổ điển là những người đàn ông phụ nữ diện mình với những bộ trang phục sang trọng nhất.

“Ê Minh! Không ngờ năm nay mày lại quay về nước nữa đấy! Tao cứ tưởng mày chỉ có về năm ngoái thôi.” Thằng Bảo thấy tôi thì lại vỗ vai cụng ly rượu.

Tôi nhếch môi vui vẻ đáp lại: “Làm gì có? Học hỏi bên Anh xong là tao về nước định khởi nghiệp, xác định mấy năm tới sẽ luôn đi họp lớp.”

Thằng Khánh đứng bên cạnh tôi nhướng mày, mỉa mai: “Chứ không phải dại con Liên rồi nên mày mới chịu về nước à?”

Tôi húp một chút rượu rồi quay sang cà khịa lại: “Còn mày ở đây mấy chục năm mà có theo đuổi được Trân không?”

Thằng Khánh nghe tôi nói liền khựng lại rồi liếc nhìn qua tôi. Xong hậm hực vuốt tóc ra sau, nốc cạn luôn ly rượu trên tay. Nó nói đủ cho ba người chúng tôi nghe: “Mày đừng thọc vào nỗi đau của tao nữa. Hôm trước tao bảo rằng mày sẽ không bao giờ thích nó đâu là nó lập tức cúp máy luôn. Hôm nay nó càng đang hận cả mày lẫn tao, đang đứng với mấy thằng khác ở góc kia kìa.”

Thằng Bảo nghe tới đây thì lại thích thú nhìn sang tôi: “Vậy vụ mày với con Liên sao rồi? Chắc cũng có tiến triển gì đó đúng không?”

Tôi thở dài mệt mỏi, kể cho bọn họ nghe: “Chả có tiến triển gì cả. Tao bị Liên đe dọa là nếu về nước sớm hơn dự định thì cô ấy sẽ không thèm nhìn mặt tao. Thế là tao không còn cách nào mà bay về Anh vùi đầu làm cho hết một năm. Khóc lóc với cô ấy kiểu nào cô ấy cũng bảo không là không. Bây giờ còn đang lo cô ấy còn không nhớ tao này…”

Thằng Bảo nghe vậy cũng vỗ vai an ủi tôi: “Không sao đâu anh bạn. Lỡ thích một người cứng rắn như vậy thì ráng mà chịu đi.”

Thằng Khánh thì lại cười phá lên khoái chí: “Cho đáng đời mày! Trước giờ chỉ được mấy cô rượt đuổi sung sướng quá mà, bây giờ thì tới lượt mình thì ráng mà chạy sấp mặt đi! Ông Trời thật công bằng mà.”

Lúc chúng tôi trò chuyện thì có một đám cô gái với những chiếc đầm lộng lẫy đi đến mời rượu chúng tôi, cũng như là chúc tôi thành công trong việc khởi nghiệp. Họ nói cười khúc khích vui vẻ với chúng tôi như tất cả đều quen biết với nhau từ lâu. Khi thằng Khánh và thằng Bảo đều vui vẻ với bọn họ thì tôi vẫn cứ liên tục nhìn ra phía cánh cửa ra vào.

Lúc tới buổi họp lớp, tôi đã đi vòng quanh căn phòng trò chuyện và làm quen với mọi người, từ làm công chức đến những người nổi tiếng trong ngành, chỉ để tìm được bóng dáng quen thuộc. Khi nhận ra bóng dáng ấy không có trong căn phòng rộng lớn này, tôi cũng chỉ đành hụt hẫng mà quay về bàn chuyện này nọ với nhóm bạn thân.

“Minh này! Cậu đang tìm ai thế?” Cô gái trong bộ đầm đỏ quyến rũ lại gần tôi. Đôi môi mỏng bóng bẩy màu son mấp máy.

Tôi nhẹ lắc đầu, đáp rằng: “Cũng không ai cả.”

Cho rằng có lẽ Liên sẽ không tới, tôi đành quay lại trò chuyện này nọ với đám bạn. Đang nói chuyện giữa chừng thì tôi có nghe được một tiếng xì xầm đâu đó trong đám đông.

“Này, thấy Minh chưa? Nghe nói nó làm giám đốc tài chính bên tập đoàn Fallei xong là định về nước khởi nghiệp đó. Tài quá ha?”

“Thằng đó mà, từ hồi tốt nghiệp đã xuất chúng rồi! Hồi nãy tao có nói chuyện với nó, chuyện gì trong tài chính nó cũng biết cả!”

“Đã vừa đẹp trai mà còn tài như vậy… Không biết còn có cơ hội không ta?”

Đâu đó, tôi nghe được tiếng cười khúc khích chọc ghẹo cùng vài tiếng khịt mũi khinh bỉ. Tôi mỉm cười, trong đầu lại nhớ đến hồi đi làm từ thiện bên Gò Vấp. Tôi nhớ rõ như in là cô ấy cũng từng khen tôi là người đẹp trai, người tài giỏi. Còn tôi thì vẫn buồn bã rằng cho dù tôi đã được như vậy rồi mà cô ấy vẫn không có chút để ý đến tôi như là một người đàn ông cả.

Bỗng nhiên một trong những cô gái lại cười khẩy nói: “À, học trò gương mẫu của chúng ta đến rồi kìa.”

Những người xung quanh cũng dòm ngó sang hướng cô ta nhìn, và cũng thì thầm to nhỏ về người vừa mới tới.

“Học trò gương mẫu? Với trình độ như cô ta thì có hỏi quá không? Còn không tìm được việc làm nữa mà.”

“Này Minh, cậu nghĩ sao-- Minh?”

Tôi vội vã đi chen qua đám đông để đến cửa ra vào, vừa hấp tấp, vừa xin lỗi từng người mình va vào. Khi đến nơi, tôi lại lật đật vuốt quần áo rồi tóc tai lại, xong xuôi mới dám cất thêm vài bước đi đến người vừa bước vào.

“Liên!” Tôi vẫy tay gọi đến bóng lưng cô gái đứng gần đó.

Khi Liên quay ra sau thì tôi nhận ra cô đang mặc một chiếc đầm ôm hở vai màu kem. Chất vải đơn giản không một họa tiết, cũng không ngọc ngà lấp lánh như những chiếc đầm khác trong căn phòng. Lần đầu tiên sau ngần ấy năm, tôi được ngắm cô với mái tóc xõa dài ngang vai, vài lọn tóc bên tai được kẹp với chiếc kẹp tóc đính đá hình bông sen, nhỏ bằng một lóng tay. Lòng tôi xao động khi thấy ánh mắt cô một lần nữa nhìn thấy tôi. Liên vẫy tay cười nói:

“Minh! Cậu đến từ khi nào thế?”

Tôi lại phấn khích đến gần Liên, đáp lại: “Cũng không lâu lắm.” Rồi tôi nhìn sang người bên cạnh lúc nãy đang nói chuyện với Liên thì thấy hai người đàn ông khác, Phương và Toàn. Tôi bắt tay với hai người họ xong thì giới thiệu với nhau. Tôi nói tôi biết Phương lâu rồi, bởi vì tôi cùng cậu ấy từng là bạn học cùng môn với nhau, lúc phổ thông cũng khá thân với nhau. Khi thấy rằng Phương và Liên khá gần gũi thì tôi lại tò mò. Tôi hỏi:

“Phương và Liên quen biết nhau à?”

Phương vẫn ít nói gật đầu. Còn Liên thì mỉm cười, đáp: “Ừ, bữa tôi đi khám bệnh thì gặp được Phương. Lúc nãy tôi đến thì có gặp Toàn và Phương trên đường vào, nên cùng bắt chuyện. Phương và Minh biết nhau à.”

Tôi cùng Phương nhìn nhau gật đầu, kể rằng chúng tôi từng ngồi kế nhau học chung. Nghe vậy Liên lại nói: “Vậy chắc cũng giống tôi và Toàn rồi, hai tụi tôi cũng từng học chung vài môn. Toàn giờ đây cũng là một MC khá cừ đấy, cũng có tiếng trong giới showbiz đó.”

Toàn nghe vậy lại cười khoái chí, nói: “Đâu hề đâu hề. Chỉ là may mắn được mấy nhiều người quý mến thôi, Liên chỉ khen tôi quá à. Tôi còn chả bằng Liên đâu! Đúng không Toàn?”

Lúc đầu tôi còn tưởng rằng Toàn nói vậy là để châm chọc Liên, nhưng tôi nghe rõ trong giọng điệu lại không có một chút cảm giác mỉa mai nào cả. Thấy Toàn cũng nghiêm túc gật đầu đồng ý theo, nên tôi mới hiểu ra một phần nào. Thì ra họ cũng có lẽ cũng giống như tôi, cũng nhận ra Liên là một người đáng ra vô cùng ưu tú và hai chữ thất nghiệp không thực sự nói lên tất cả thực lực của cô.

Nghĩ đến đây, tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn khi nói chuyện với bọn họ. Cũng như khi nói chuyện với Liên, Phương và Toàn đều nói chuyện rất hợp gu của tôi. Không bao lâu, cả bốn người đều có thể nói chuyện vui vẻ như những người bạn thân thiết.

Đang nói giữa chừng thì Toàn nhìn xuống đồng hồ trên tay, rồi nói: “Sorry nha, nhưng tôi phải chuẩn bị lên sân khấu rồi.”

Trước khi đi, Toàn còn ghé vào tai Liên thì thầm cái gì đó. Tôi khó chịu trong lòng nên húp thêm vài ngụm rượu. Liên vừa nghe xong liền nghiêm mặt khẳng định: “Không.”

Toàn lại còn cười toe toét, cầu xin: “Đi mà Liên! Không được sao?”

Liên vẫn lắc đầu lặp lại: “Không.”

Sau khi Toàn rời đi, tôi cảm thấy vô cùng tò mò muốn biết Toàn vừa nói gì với Liên mà lại khiến cô cứ liên tục từ chối như thế. Khi tôi nhìn qua Phương thì cậu ấy lại nói rằng muốn qua bên kia nói chuyện với bên nhóm bác sĩ ở phía kia. Thế là cũng chỉ còn Liên và tôi đứng bên cạnh nhau. Thấy tôi trông hơi khó hiểu thì Liên lại nghĩ tôi đang băn khoăn vụ MC của Toàn, nên cô mới giải thích:

“À là do buổi họp lớp này được tổ chức bởi Toàn, nên cậu ta chuẩn bị một sân khấu cho hai ba tiết mục gì đó. Hơi khác với mấy năm trước đúng không?”

Tôi cong cong khóe miệng đáp lại: “Thật ra đây chỉ mới là buổi họp lớp thứ hai của tôi à, cho nên tôi cũng không rõ lắm.”

Liên nghe vậy thì cũng gật đầu, rồi vẫn nhìn tiếp lên sân khấu. Tôi cũng nhìn theo. Ngay lúc này, cả căn phòng đều tắt đèn tối om. Trong giây phút ngắn ngủi mọi người đang hoảng hốt thì đèn lại bật lên, chiếu lên người đàn ông trong bộ đồ tây trắng đen trên sân khấu. Người đàn ông trên sân khấu đang đưa lưng về phía sân khấu lại lập tức xoay ra sau, và mỉm cười chào đón tất cả khán giả dưới sân khấu:

“Kính chào tất cả các quý vị cùng các người bạn thân mến của trường tôi! Xin tự giới thiệu, tôi, MC quốc dân hot nhất trong làng giải trí mukbang, tên Trần Trung Toàn, hay còn được biết đến là Toàn đẹp trai! Nếu xếp về độ hot thì chắc tôi cũng chỉ xếp sau người chơi đằng sau tài khoản Nguyễn Anh Văn thôi! Ai trong quý vị có biết về tin người chơi tài khoản Nguyễn Anh Văn về một năm trước không ạ?”

Bởi cách phát biểu dí dỏm và hài hước của Toàn mà cả khán phòng đều hưởng ứng theo. Người thì cười sặc sụa, người thì huýt sáo cổ vũ khi Toàn vừa lên, và gần như hết cả khán phòng đều giơ tay. Khi mở màn được với một chủ đề ai ai cũng có hứng thú cả, Toàn liền dễ dàng đi vào việc chính.

“Quào, ghê chưa kìa! Ô kê! Giờ, trước khi chúng ta bắt đầu với những tiết mục chính thì xin hãy cho một tràng vỗ tay cho buổi biểu diễn mở màn của đội nhảy Ánh Dương.”

Mọi người ở dưới khán đài đều reo hò vỗ tay với sự xuất hiện của Toàn, rồi vô cùng thích thú xem tiết mục biểu diễn của nhóm nhảy.

Liên đang xem họ nhảy thì hơi nghiêng đầu nói với tôi: “Lần này tổ chức hoành tráng quá ha? Ngay cả nhóm nhảy cũng chọn ra nhóm nhảy nổi tiếng nữa.”

Thấy cô mỉm cười liên tục nhìn tiết mục ở trước mặt, tôi lại không kìm được mà cũng nghiêng người sang nói nhỏ: “Nhảy đẹp đến đâu cũng không đẹp bằng cô đâu.”

Liên nghe vậy liền bật cười, nhìn sang tôi nói: “Cậu nói vậy coi chừng người ta buồn đó.”

Tôi chỉ nhún vai, nhướng mày tỏ ý rằng tôi không quan tâm họ có buồn hay không. Đó cũng chỉ là sự thật thôi.

Lúc tôi và Liên đang trò chuyện thì bỗng nhiên xuất hiện đám cô gái lúc nãy. Họ cười khúc khích bu xung quanh tôi, ngỏ ý rằng muôn rủ tôi cùng đi ăn tráng miệng ở đằng kia với họ. Tôi thấy vậy thì nhìn qua Liên, hỏi rằng cô có muốn đi ăn cùng không, nhưng cô bảo tôi cứ việc đi cùng họ, cô sẽ tiếp tục ở đây xem tiết mục nhảy. Nghe Liên nói vậy thì mấy cô gái đang nắm lấy tay lay lay, bảo:

“Đi thôi Minh! Liên đã nói rằng cô ấy còn muốn xem tiếp cho nên mình cứ đi trước đi.”

Tôi hơi đắn đo không biết có đi hay không, nhưng thấy Liên lại vẫy tay như chào tạm biệt tôi, tôi lại nhẹ gỡ tay của những cô gái kia ra. Tôi cười trừ, nói: “Xin lỗi mấy cô nha. Tôi cũng muốn xem tiếp tiết mục. Có gì chúng ta gặp lại nhau ở chỗ tráng miệng nha. Okay, bye bye!”

Lúc tôi thoát được khỏi vòng vây của mấy cô nàng kia thì tôi liền bước đến bên cạnh Liên. Khi thấy tôi đến lại gần thì Liên vẫn còn chăm chú nhìn buổi biểu diễn ở phía trước. Khi mấy cô gái kia hậm hực bỏ đi, một người còn quăng thêm một câu:

“Đúng là có mắt như mù mà! Cứ mải mê con Liên thất nghiệp kia!”

Tôi rõ biết mặc dù tiếng nhạc gần như bao trọn lấy cả căn phòng đông đúc này, nhưng Liên vẫn có thể nghe những gì cô ta nói. Tôi rất tức giận những lời cô ta vừa thốt ra, nhưng nhìn qua lại thấy Liên chẳng hề hấn gì thì cũng không muốn làm om sòm. Nhìn Liên một hồi vẫn tận hưởng tiết mục nhảy, tôi lại khom lưng xuống nói với cô:

“Cô đừng lo những gì họ nói. Bọn họ cũng chẳng biết cô hơn họ như thế nào đâu. Cho dù cô có địa vị gì trong xã hội, sau khi tôi mở công ty cô cứ việc vào làm đi. Tôi biết rõ thực lực của cô ra sao mà.”

Liên nghe vậy thì bảo: “Tôi không sao đâu. Tôi vẫn muốn đứng trên đôi chân của mình. Cậu không cần phải lo, lời nói của họ không làm tôi bận tâm đâu.”

Liên lịch sự từ chối tôi như vậy khiến tôi có chút ủ rũ, bởi lẽ, đang muốn an ủi cô thì lại gãi không đúng chỗ. Tôi thì thầm tiếp: “Vậy cho dù cô có làm gì thì tôi cũng sẽ ủng hộ cô.”

Nghe đến đây thì Liên khóe miệng cô lại cong lên, mặc dù đôi mắt vẫn dán lên những chuyển động của các vũ công, nhưng tôi rõ thấy được chúng thực sự đang lấp lánh niềm vui. Tôi nhìn cô vậy một hồi thì Liên cũng ngước sang nhìn tôi, đôi môi vẫn cong cong, thì thầm lại: “Cảm ơn cậu nhiều, Minh.”

Thấy Liên tươi tắn hơn thì tôi cũng lập tức thấy vô cùng tự hào về bản thân mình. Tôi lúc này đứng ưỡn lưng lên, cảm thấy trong lồng ngực lại đập rộn ràng nhịp điệu của sự vui sướng. Tôi vừa ngâm nga trong miệng, vừa tận hưởng tiết mục nhảy bên cạnh Liên, mặc kệ cho những lời bàn tán sau lưng về sự chênh lệch giữa Liên và tôi.

Sau khi tiết mục nhảy kết thúc, MC Toàn lại đi lên sân khấu giới thiệu những tiết mục tiếp theo. Cả khối đều ở dưới sân khấu xem qua những thước phim cũ của hồi phổ thông, khi đứa này đứa nọ đều hùa nhau quậy phá, hay khi có một lớp luôn luôn thắng ngày hội thể thao của trường, hay khi cả đám điên điên khùng khùng nhảy múa quạt sau một kì thi giữa kỳ. Vừa cười vừa cảm động với nhau một hồi, thì lại đến những tiết mục sôi nổi như là bốc thăm trúng thưởng, rồi đến Thật Hay Thách (truth or dare).

Lúc số của thằng Khánh được gọi lên thì thằng Toàn lại cười toe toét. Khánh lên thì nó chọn Thật. Thế là Toàn hỏi:

“Úi chà chà, tôi có một câu hỏi khá là nóng bỏng cho bạn Khánh đây!” Toàn vừa cầm mấy tờ giấy cứng trên tay, vừa khoái chí nói vào mic tiếp. Khán giả đều trông ngóng MC hỏi thằng Khánh.

“Vậy xin hỏi bạn Khánh, bạn đã theo đuổi bạn Trân được bao lâu rồi?” Vừa hỏi xong, cả khán đài đều bật cười khoái chí nhìn thằng Khánh, còn thằng Khánh thì nụ cười trên mặt liền tắt đi.

Thế là trong sự hò hét của khán giả, thằng Khánh đành trả lời: “Ai mà biết! Chắc cũng khoảng hai ba năm rồi…” Xong, nó liếc nhìn thằng Toàn, con mắt trợn lên như chuẩn bị cắt xén thằng Toàn thành từng mảnh. Thế là thằng Toàn vẫn dửng dưng như không có chuyện gì. Nó mời thằng Khánh xuống rồi quay số tiếp, rồi đọc con số tiếp theo.

“48! Rồi, ai 48 mạnh dạn giơ tay lên nào!”

Trong lúc tất cả mọi người đang bận rộn với trò chơi cùng những con số, thì Liên cùng tôi lại nói chuyện về những chuyến từ thiện bản thân đã làm. Thật ra thì cũng chỉ có mình tôi hớn hở kể cho cô nghe những dự án từ thiện tôi tổ chức khi còn làm ở Fallei, rồi cách mình cố gắng hòa nhập cùng những em nhỏ và được chơi cùng tụi chúng. Tôi kể liên miên và cô chăm chú lắng nghe tôi liên tục khoe khoang những tiến bộ của mình trong những lần vừa qua.

Kể xong, tôi lại nhìn cô chờ đợi được cô khen. Thấy Liên dường như không nhận ra mong muốn của tôi, tôi lại không ngại ngùng mà hỏi: “Cô khen tôi được không?”

Liên nghe vậy thì lại có hơi bất ngờ, nhưng rồi lại phì cười, gật đầu nói: “Ừ, cậu giỏi lắm.”

Sau đó, tôi lại kể cho Liên về cái lần cuối cùng tôi gặp cô. Tôi kể lể rằng khi cô nói thẳng thừng rằng cô sẽ không thèm nhìn mặt tôi nữa, tôi thật sự đã về nhà nằm trên giường muốn chảy nước mắt. Tôi nói lúc đó cô thật sự quá ác ôn với tôi, rõ ràng đã biết tôi thích cô như vậy, mà còn đuổi tôi đi Anh nữa chứ. Tôi bảo rằng lúc còn ở Anh tôi vô cùng lo lắng, bởi vì múi giờ quá khác biệt nên tôi cũng không dám gọi điện nhiều, mà không liên lạc với cô thì tôi cứ sợ mãi cô sẽ bị một thằng nào đó lừa cưới đi.

Cô cảm thấy nực cười khi nhìn tôi nhõng nhẽo. Cô dịu dàng hỏi: “Tôi có cái gì để người ta phải lừa rồi cưới đi chứ? Cậu cũng chỉ lo thái quá.”

Tôi vẫn khăng khăng: “Tại người ta chưa thực sự biết cô giỏi như thế nào thôi. Ai mà biết được nếu tôi có tình địch hay không chứ?”

Liên nghe tôi nói mà không nhịn cười được. “Ối Trời ơi, còn tình địch nữa chứ! Trí tưởng tượng của cậu hơi bị phong phú rồi đó, Minh ạ.”

Đang trò chuyện giữa chừng thì Toàn lại gọi con số tiếp theo: “Rồi bạn nào đây, bạn nào đây? Số 193, hãy lên sân khấu đi bạn ơi!”

Liên cùng tôi liền mở giấy ra lại xem số của mình. Thật trùng hợp là số Liên cầm là số 193. Liên và tôi đồng thời nhìn nhau ngạc nhiên.

Trước khi Liên bước lên sân khấu, tôi liên tục lặp đi lặp lại là cô đừng chọn Thách, nhớ chọn Thật đấy, nhớ phải chọn Thật đấy. Liên không hiểu gì nhưng cũng đành gật đầu bảo rằng cô sẽ làm thế. Cô ấy không biết tại sao, nhưng tôi thì rõ rành rành mấy cái tụi cá biệt trường mình (ví dụ: Toàn, Khánh, Bảo).

Tụi nó thường sẽ nghĩ đến những trò bịp bợm nhất mà cả xứ Việt Nam sẽ không có ai bì lại nổi. Bởi vì từng chứng kiến những cuộc ăn chơi và thách thức của tụi nó rồi, nên tôi thật sự không tin cậy mấy tụi này. Lỡ mà Liên phải đi hôn thằng nào đó chắc tôi ghen ăn tức ở mất.

Toàn vừa thấy Liên đi lên thì lại thích thú, nói: “Thì ra là Liên ấy à? Vậy Liên, Thật hay Thách đây?”

Liên đáp lại: “Thật đi.”

Toàn nghe vậy thì càng cười toe toét hơn. Nó ném mấy tấm giấy trên tay ra sau một cái. Liên vừa thấy vậy liền bất ngờ nhìn, nhưng rồi đôi mắt lại trừng Toàn như đang cảnh cáo điều gì đó. Ở dưới khán đài, mọi người đều xôn xao khoái chí đón xem kịch vui. Toàn làm bộ như không quan tâm, rồi hỏi cô:

“Vậy Liên, cho tôi hỏi một câu nha. Bí mật lớn nhất của Liên từ trước đến giờ là gì?”

Liên nghe vậy thì vẫn nhìn Toàn với nét hơi khó chịu, nhưng rồi cũng từ tốn suy nghĩ ra đáp án. Vài giây sau, cô lập tức lấy mic, trong sự hào hứng của Toàn, đáp lại: “Bí mật lớn nhất của tôi từ trước đến giờ… Chắc là khi tôi thi rớt đại học sau khi tốt nghiệp phổ thông.”

Tất cả mọi người trong khán phòng đều trầm trồ lên, bắt đầu xì xào to nhỏ. Khi nghe được những lời nhạo báng hay những tiếng cười sung sướng, trong lòng tôi khuấy động lên. Tuy nhiên, Liên trông như không hề màng đến việc mọi người bàn tán về cô mà lại nhìn chằm chằm thằng Toàn. Trong khi đó, Toàn lại bất mãn nhìn Liên. Cả hai như đang đấu khẩu với nhau qua từng ánh nhìn, khiến tất cả mọi người càng hớn hở đón xem kịch vui trước mặt.

Như đang ám chỉ gì đó, Liên lại lắc đầu nhìn Toàn khi cậu định mở miệng ra. Nhưng sau một cái nhếch môi, Toàn lại lớn giọng đắc ý nói vào cái micro: “Không, không! Tôi biết chắc Liên còn có bí mật kinh hoàng hơn nữa! Mọi người có muốn đoán xem hay không?”

Tôi nhìn Liên và Toàn trao đổi ánh mắt mà cảm thấy kì dị. Từ khi tôi gặp hai bọn họ đến bây giờ tôi đã thấy lạ lẫm bởi cách Liên cứ tỏ vẻ phủ nhận hay từ chối với Toàn. Điều đó khiến tôi thật sự ngứa ngáy trong người khi bản thân mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra giữa bọn họ. Không lẽ, Liên còn có những bí mật mà tôi còn chưa biết? Và tại sao Toàn lại biết?

Những người đứng xung quanh đều đồng tâm muốn được nghe thêm những điều tồi tệ hơn về Liên. Dù biết không đúng, nhưng bản thân tôi cũng muốn biết bí mật ấy.

Thấy ai cũng giơ tay, Toàn cực kỳ khoái chí mỉm cười nhìn sang Liên. Biết rằng mình cũng không thể nào náo loạn buổi họp lớp này để chặn miệng thằng Toàn, Liên đành bất lực thở dài. Cô nhìn Toàn não nề, rồi cũng gật đầu xua tay nhận thua. Toàn thấy thế liền cười sảng khoái, rồi tiếp tục:

“Chắc bây giờ mọi người vô cùng tò mò không biết bí mật kinh thiên động địa của Liên là gì đúng không? Thật sự đây là điều vô cùng tối mật mà Liên giấu tận mấy năm trời, rất ít người biết, mà ai ai cũng muốn biết!”

Dưới khán phòng, mọi người đều tò mò hỏi nhau ý đằng sau những gì thằng Toàn nói là gì. Bên cạnh tôi, tôi nghe được những tiếng nói chuyện:

“Mày nghĩ ý thằng Toàn nói là sao? Không lẽ con Liên còn làm điều ghê gớm hơn hả?”

“Ai mà biết được? Nó rớt đại học rồi còn đâu, còn điều gì nữa nó không thể làm?”

“Ừ ai biết, có khi thằng Toàn sắp nói rằng nhỏ này đang làm ở tiệm mát xa nào đó bây giờ.”

“A ha ha, nếu thật là vậy tao cũng muốn đến đó thử. Để xem học sinh gương mẫu mát xa ra sao!”

“Mày giỏi lắm con! Mày đúng là thằng mạnh dạn nhất! Cái gì cũng dám thử.”

Tôi nghe xong thì chỉ muốn đánh mấy bọn chúng cho nhừ tử. Thật sự, càng lúc tôi càng phát ngán phải đứng ngay chỗ này vừa chờ đợi được biết bí mật của Liên là gì, vừa phát hỏa khi có mấy thằng cứ liên tục dòm ngó cô. Khi Liên không còn muốn ở trên sân khấu nữa, cô liền nhẹ nhàng cất bước đi xuống bậc thang bên sân khấu. Thấy vậy, tôi liền mừng rỡ, đi vòng qua đám đông đang tụ tập trước sân khấu để đến bên cô. Trong lúc tôi vừa đi đến sân khấu, tôi nghe được tiếng thằng Toàn vang vọng khắp phòng:

“Mọi người thử đoán xem bí mật đó là gì không? Ai nghĩ mình biết thì hãy giơ tay nào! Sao? Bạn đoán là Liên từng ngủ với một ông thầy để được điểm môn Sinh à? Úi Trời ơi! Cái gì vậy bà nội! Đoán sai rồi! Người tiếp theo!”

Tôi cố gắng đi vòng qua đám đông để nhanh chóng gặp Liên, nhưng càng đến gần sân khấu thì lối đi của tôi đều bị bịt kín bởi biển người. Thấp thoáng qua những khe hở giữa dòng người, tôi có thể nhìn ra khuôn mặt mệt mỏi của cô khi bị những người xung quanh nhìn soi mói mình như vậy. Lúc ấy, tôi không còn cách nào mà đi chen lên trước.

“Không, không phải. Liên không có cậu bạn trai nào giàu hàng tỷ đô cả! Còn anh kia! Liên hiện tại đang làm gián điệp FBI bên Mỹ hả? Nghe cũng hay đấy, nhưng mà xin lỗi nha anh bạn. Bạn sai rồi!”

Trong lúc hấp tấp, tôi nghiến răng khi những lời nói châm chọc vào đời tư của Liên càng lọt vào tai tôi, và càng bực mình khi thằng Toàn là đứa mở cờ trong bụng cho mấy đứa kia nổi hứng nhạo báng Liên. Vừa chen qua vừa xin lỗi một hồi, tôi cuối cùng cũng tới được gần Liên. Liên vừa hay bước xuống bậc thang, thấy tôi thì lại tươi tắn hơn.

“Thôi, thôi! Đoán gì mà khiến tôi muốn xỉu luôn à! Để tôi nói luôn cho! Thật ra bí mật của Liên vô cùng gần gũi với tất cả mọi người. Mọi người hoang mang rồi đúng không? Đương nhiên là phải hoang mang rồi! Bởi vì người từng khuấy động thị trường chứng khoán khắp cả nước Việt Nam, người từng lừng lẫy khắp giới tài chính Đông Nam Á, người chơi đằng sau tài khoản Nguyễn Anh Văn chính là không ai khác ngoài Liên!”

Những tiếng sửng sốt đều lan khắp cả khán phòng. Ai ai cũng hoang mang nhìn nhau rồi nhìn về phía Liên. Tiếng người xì xầm to nhỏ với nhau càng ồn ào hơn.

Nghe đến đây, tôi khựng lại trong những bước chân vội vã của mình. Liên nhìn tôi. Cô thấy rõ ràng sự cứng ngắt đột ngột trong nụ cười của tôi. Lúc tôi còn chưa kịp phản ứng thì một đám người đã lao đến xung quanh cô, ai ai cũng cười niềm nở bắt chuyện với cô cả. Liên còn chưa kịp trở tay là đã bị hàng chục người bao vây cô đến bắt tay rồi nói cười.

Xung quanh tôi, vài người tái mặt khi nhớ lại cách họ đối xử với cô, vài người thoắt một cái liền vỗ ngực xưng rằng hồi đó giờ mình luôn biết Liên không phải dạng vừa, vài người thì vội vã chụp giựt cơ hội để đến làm quen với cô. Khi trước mặt mình diễn ra những cái “Sao hôm nay cô mặc đồ đẹp thế Liên”, “Thật ra, nếu cô chưa biết, thì tôi đã ngưỡng mộ cô từ lâu rồi”, hay “Đã bảo rồi mà, trước giờ bọn họ đều nói xấu cô, chỉ có tôi là luôn tin tưởng vào thực lực thật sự của cô thôi”, tôi lại hoang mang không biết nên phản ứng ra sao.

Chợt tôi nhận ra tôi không thể so bì được với hàng loạt sự giả dối ngọt như mật ấy. Mặc dù tôi còn chưa tiếp thu được hết việc cô thật sự không thất nghiệp mà còn là một bậc thầy trong giới tài chính, nhưng trong khoảng không xa xôi, tôi nhìn ra được tôi không có cách nào đi vào tầm nhìn của cô. Bởi vì ngoài lý do ấy, còn lý do nào lý giải được tại sao cô lại từ chối tôi cả một ngần ấy? Làm sao lý giải được tại sao cô lại lừa dối tôi như bao người khác?

Sau khi Liên thoát ra khỏi được vòng vây của những con người đổ xô để được lọt được vào con mắt tốt của cô, Liên liền diện cớ rằng mình cần đi vệ sinh. Chỉ có như vậy mà không còn ai lại đi đến nhào vào cô như miếng thịt mỡ cả. Khi đi xuống tầng dưới thì giữa đường cô liền trốn vào một phía khuất của một trong những ban công bên hành lang. Lúc vừa bước ra đằng sau giàn hoa giấy thì cô lại thấy một bóng dáng quen thuộc.

Nghe thấy tiếng guốc lọc cọc trên nền thì tôi liền quay lưng ra sau. Thấy rằng đó là Liên thì tôi liền quay phắt ra ngoài ban công tiếp nhìn ra chỗ khác. Lúc cô đi đến đứng bên cạnh tôi thì tôi liền nhích ra vài bước tránh xa cô ra, mặt vẫn còn lạnh tanh không muốn hướng về cô.

Liên thấy vậy thì liền biết tôi đang rất tức giận, nên vẫn đi đến gần nhẹ giọng nói: “Minh à, cho tôi xin lỗi cậu được không?”

Tôi hậm hực vẫn không muốn nhìn cô, cũng không đáp lại câu nào. Liên lại nhích đến sát hơn, tay vịnh lên ban công, người hơi chòm về phía trước, khuôn mặt thanh tú nghiêng sang để được nhìn mặt tôi.

“Minh à, nhìn tôi đi. Nhìn tôi một chút thôi có được không?”

Tôi vẫn khoanh tay trên ban công, mặt vẫn quay ra chỗ khác. Thấy tôi không chịu nhúc nhích một chút nào, Liên lại chồm xuống hơn để nhìn được mặt tôi. Bất chợt, cơn gió đêm là thổi mạnh vào lưng Liên và tôi, khiến cô giật mình mà trượt tay khỏi ban công, khiến Liên reo lên. Tôi tưởng rằng cô sẽ té khỏi ban công nên lập tức quay sang với tay bắt lấy người cô lại. Khi nhận ra cô vẫn không có chuyện gì và đôi mắt đen láy kia đang lấp lánh với sự vui thích khi tôi chịu để ý mình, tôi liền thả tay ra rồi mặc kệ cô tiếp.

“Này Minh à, đừng giận nữa. Tôi xin lỗi vì đã giấu cậu thật mà.”

Tôi liếc qua nhìn cô, rồi trầm giọng nói: “Cô đâu chỉ giấu tôi là cô giỏi như vậy đâu. Cô còn liên tục từ chối lời tỏ tình của tôi nữa, và mỗi lần đều nói rằng là do phân biệt giai cấp.”

Liên ngượng ngùng đáp lại: “Tôi xin lỗi mà. Thật sự xin lỗi mà. Tôi biết là cậu không vui khi bị tôi lừa dối như vậy.”

Tôi lại bực mình nhìn sang chỗ khác, lầm bầm: “Cô thử bị người mình thích dắt mũi suốt một năm trời xem, có vui không?”

Liên nghe vậy lại mỉm cười nhìn tôi. Cô sáp lại gần rồi vòng tay ôm ngang tôi, đầu nghiêng qua để nhìn được mặt tôi, hỏi: “Vậy bây giờ cậu còn thích tôi không?”

Lần đầu tiên thấy Liên chủ động chạm vào tôi như vậy, tôi lại ngạc nhiên nhìn đến mặt cô, tim đập thình thịch liên hồi. Thấy được nụ cười thích thú của cô, tôi liền không kìm được mà chỉ muốn nổi cáu lên, nhưng đồng thời, cũng chỉ muốn lập tức giang tay ôm cô vào lòng. Vừa cáu vừa yêu, tôi quay mặt đi chỗ khác mà lí nhí: “Thích.”

“Xin lỗi tôi nghe không rõ. Cậu nói lớn hơn một chút được không?” Liên vừa ôm tôi, vừa rướn người lên. Cô đặt cằm lên vai tôi, hỏi.

Tôi đành xấu hổ mà nói lớn hơn: “Thích.”

“Xin lỗi, tôi vẫn chưa nghe rõ.”

Tôi liền quay phắt sang nhìn cô, phát hỏa: “Cô rõ ràng nghe được--”

Liên chồm lên hôn lên môi tôi. Cô chạm nhẹ lên bờ môi, hơi thở nóng hỏi phà lên da tôi. Tôi đứng hình nhìn cô rút khỏi nụ hôn, rồi mở mắt ra nhìn tôi với đôi mắt đen ánh lên. Cô mỉm cười hỏi tôi: “Còn dỗi không?”

Tôi đỏ mặt đáp rằng: “Cô hôn tệ quá.”

Liên vẫn mỉm cười nhìn tôi, hỏi: “Vậy hả? Chứ hôn như thế nào mới điêu luyện?”

Tôi liếc nhìn Liên cười toe toét, rồi không kìm được mà khom xuống đáp lại vòng tay của cô, đầu không tự chủ mà chui vào hõm vai hít lấy hương. Tôi trầm giọng nói: “Cô đừng dụ tôi nữa. Tôi còn giận cô đấy.”

Liên cười khúc khích vỗ lưng tôi. Cô chọc ghẹo: “Vậy à? Tôi còn định hỏi cậu có muốn hẹn hò với tôi hay không, nhưng chắc để hôm nào cậu hết giận đi nhỉ?”

Nghe vậy tôi liền giựt phắt ra, đứng thẳng lưng cúi đầu nhìn cô. Thấy rõ niềm vui bao trọn đôi mắt sáng ngời kia, tôi khom lưng xuống khóa môi cô lại, không chần chừ gì mà ôm nhẹ lấy gương mặt của cô, kéo sát lại gần mình.

Dưới màn đêm tuyệt đẹp của Sài Gòn, tôi nhận thấy bây giờ mới là lúc tôi tìm được tình yêu thực thụ của chính mình. Khi em và tôi đứng cạnh nhau với những ngón tay khít chặt trong một khoảng tĩnh lặng như thế, tôi nhận ra không còn chỉ mình tôi nhìn em nữa. Trong hiện tại ngắn ngủi và cả tương lai lâu dài, hai ta vẫn sẽ luôn nhìn nhau.

Hoàn.

10 views1 comment

Recent Posts

See All
bottom of page