top of page
  • Writer's pictureC B

Tiêu Khiển Súc Vật - Chương 4

Một tuần nghỉ ngơi sau ca phẫu thuật là bảy ngày tôi cố gắng thuyết phục bác sĩ cho tôi xuất viện sớm bằng những lý do lời lẽ. Sau một tuần bác cũng thở dài đồng ý. Bác não nề nói tôi có thể xuất viện sớm với điều kiện là phải tĩnh dưỡng cho kĩ. Bác sĩ liên tục nhấn mạnh là không được làm việc nặng nhọc, phải uống thuốc đều đặn, phải chăm sóc thân thể đàng hoàng. Tôi vâng vâng dạ dạ rồi nhận lấy đơn thuốc ríu rít nói lời cảm ơn.

Sau khi tôi làm xong thủ tục xuất viện, tôi nhanh chóng đi đến góc khuất dưới cầu thang bụi bặm kia. Tới nơi, tôi vẫn thấy người thanh niên kia đang nằm bất tỉnh. Tôi nhận ra máu cậu đã rỉ qua lớp vải băng ố vàng. Tôi xót xa nhìn thú nhân này một mình này nằm bất tỉnh trong góc khuất dơ dấy này. Ở đây lại bám mạng nhện và hàng loạt trứng gián.

Coi như cho cậu ta ở lại nhà trọ một thời gian rồi khi tìm được chủ nhân của cậu ta rồi thì tính tiếp.

Nghĩ vậy tôi liền bắt tay vô làm việc. Tôi cố gắng đẩy chiếc giường kia đi, nhưng nó chỉ kẽo kẹt vài cái rồi gãy một bánh xe. Nó vừa gãy xuống là thú nhân đang nằm trên giường liền trượt xuống giường bệnh, tôi hoảng hốt, lật đật ôm giữ cậu ta lại hòng cậu ta té u đầu. Sau một hồi thở hì hục, tôi cuối cùng cũng vác được cái xác thú nhân này, để cái tướng cao hơn tôi cái đầu rưỡi này đè lên tấm lưng còn chưa lành hẳn, rồi từng bước một đem cậu ta rời khỏi bệnh viện.

Trên đường đi, tôi không nhịn được mà muốn chui mặt xuống hố vì cái cách mọi người nhìn tôi chật vật đem cái xác sống thú nhân này trên người với cái bao tái chế treo trên cần cổ. Nhận ra đôi tai cậu ta thu hút quá nhiều sự chú ý, tôi liền với tay kéo cái nón qua đầu cậu ta rồi xông pha lên tàu điện ngầm.

Cũng may bây giờ là trước giờ trưa nên trên tàu cũng ít có người, tôi mới có thể thoải mái ngồi thở ôm bịch tái chế rồi để thú nhân bên cạnh nằm sải lai trên băng ghế. Mặc dù hơi bất lịch sự nhưng có cố gắng để cậu ta ngồi thẳng lên thì cậu ta cứ ngồi xiêu vẹo rồi không biết bằng cách nào, cả thân sẽ chúi nhủi về phía trước.

Khi về trước nhà trọ, vừa với lấy chìa khóa trong giày tôi ra, tôi lập tức mở toang cánh cửa, chạy vào nhà trọ, đặt anh bạn nặng ơi hỡi tôi ơi lên giường ngủ. Vừa xong tôi đi ra khóa cửa nhà trọ rồi ngồi phịch bên cạnh thú nhân bất tỉnh này trên giường.

Trong nhà trọ nhỏ bé này chỉ còn tôi với thú nhân này, một người nằm bất tỉnh trên giường, một người vừa xuất viện đang mệt mỏi ngồi chống tay bên cạnh.

Tôi ngồi thở mà nhớ lại một tuần vừa qua. Biết bao kỉ niệm trong một ngày của tôi bị mùi máu bám dính rồi.

Lúc tôi vào phòng ngủ với bịch thuốc trên tay thì tôi nghe thấy tiếng rên rỉ xuất phát từ thú nhân trên giường. Cậu ta gầm gừ trong cơn mơ, đầu xoay liên hồi như đang giãy dụa ra khỏi thứ gì đó, từ trán đến cổ chảy ròng mồ hôi. Tôi để bịch thuốc xuống bàn giường, rồi lấy tấm khăn khô ở bên cạnh lau mồ hôi trên mặt và cổ thú nhân. Khi tôi thấy tiếng gầm gừ dần chuyển thành tiếng la không rõ lời, tôi liền lay cậu ta dậy, nếu không cứ để cậu ta chìm trong cơn ác mộng thì cũng không tốt cho sức khỏe tâm lý.

Tôi dùng lực nhẹ lắc vai cậu ta, nói: "Này, này, cậu gì ơi, dậy đi."

Một chút tác động của tôi liền khiến cái la hét gầm gừ dịu đi, đầu cậu ta cũng yên về một chỗ, bàn tay cũng không còn bấu chặt vào tấm nệm nữa. Một hồi sau, tôi thấy mí mặt cậu ta run run sau đó đôi mắt từ từ mở ra. Đôi mắt mang màu vàng óng ánh khi đó một lần nữa xuất hiện.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, rồi định lại gần đỡ cậu ta ngồi dậy. Ai ngờ đâu vừa khom lưng xuống chạm vào vai cậu ta thì đôi mắt kia liền trợn tôi, đôi tay cậu ta đang để ngang hông bỗng nhiên vồ tới định lôi tôi xuống. Tuy nhiên, tôi nhận ra cái chiêu bóp cổ đêm hôm đó, thế là tôi thoắt một cái nhanh nhẹn né ra, luồn ra sau rồi siết chặt lại cổ tay của thú nhân đặt ở trên đầu, đè đầu gối lên vết thương trên ngực cậu ta. Tên thú nhân kia không chịu tình huống cậu ta bị dồn về thế yếu như thế này liền giãy dụa, muốn bức phá ra sự khống chế của tôi mà liên tục muốn quơ mạnh cánh tay ra. Sợ rằng cậu ta sẽ lại đập tôi lên tường như bữa trước nữa tôi liền dùng đầu gối đè mạnh xuống ngực cậu ta hơn nữa, cậu ta gào lên đau đớn. Ngay chỗ đầu gối tôi đè lên, tiếng nhớp nháp của máu lại phát ra. Tôi lập tức chồm lên người cậu ta. Đau nên cậu ta dừng lại động tác giãy dụa. Cậu ta nhăn mặt, tiếng hít thở trở nên bất ổn định.

Thấy cậu ta vừa đau vừa phát hoảng, tôi liền cất tiếng: "Này, thở từ từ thôi, hít sâu rồi thở ra."

Cậu lườm tôi một cái, như thể đang chỉ trích sự trớ trêu trong lời nói của tôi, rồi đôi mắt màu vàng kia lại xuất hiện những tia màu đỏ.

Nhận ra sự khác thường của cậu ta, tôi linh cảm như nếu không đánh lạc hướng thì bản thân sẽ bị thú nhân này bật ra xé xác, nên mới nói tiếp: "Này cậu, cậu tên gì thế?"

Đôi tai trên đầu cậu ta như bật nhảy lên khi nghe tôi hỏi như vậy, nhưng cậu ta vẫn cảnh giác nhìn tôi. Thú nhân dưới người tôi không hé miệng đáp lại, đôi mắt vàng kia vẫn lườm tôi, thấy vậy tôi hỏi tiếp.

"Chủ nhân cậu đâu?"

Vẫn không trả lời.

"Cậu mấy tuổi rồi?"

Không một câu trả lời.

"Cậu đói không?"

Cũng không đáp lại.

"Cậu có bạn gái chưa?"

"..."

"Còn bạn trai thì sao?"

"..."

Đây là thằng nhóc con nhà ai mà sao cứng đầu thế? Rõ ràng là hiểu người ta đang nói gì mà cứ làm lơ mãi. Thấy cậu ta vẫn cứ nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống nên tôi đành đổi cách nói nhỏ nhẹ hơn để đàm phán:

"Được rồi, bây giờ tôi cần cậu uống thuốc và khử trùng vết thương, làm xong hết mấy thứ đó cậu muốn cắn nát khuôn mặt tôi cũng được. Tôi đi rồi cậu chiếm căn phòng này cũng được nữa. Nhưng khi tôi lấy tay chân ra là cậu phải uống thuốc rồi khử trùng, được không?"

Chỉ khi nghe đến đây thú nhân dưới người tôi mới miễn cưỡng gật đầu. Lúc đầu tôi có chút hoài nghi, nhưng vẫn chậm chạp nhấc tay mình lên khỏi cổ tay cậu ta. Tôi và người thú nhân nhìn nhau với sự cẩn trọng dày lớp.

Đôi mắt vàng của cậu ta liên tục đảo qua lại dò xét mọi động tác của tôi. Tôi chậm rãi thu tay mình lại rồi nhìn liếc lên hai bàn tay treo trên đầu cậu ta, thấy chúng vẫn để đó tôi mới từ từ rút chân mình về. Vừa thả thú nhân ra tôi lại lùi một bước về sau, còn cậu ta chống đôi tay quấn vải băng rồi từ từ ngồi dậy. Khi biết rằng cậu ta không có nổi điên hay định ra tay bóp cổ tôi thì tôi mới thả lỏng được đôi vai.

Khi thú nhân đó ngồi dậy, tôi thấy cậu ta hơi nhíu mày lại, đôi tai cậu ta lại loắt thoắt chỉa qua lại như phản ứng theo từng tiếng động bên ngoài. Mọi thứ trong có vẻ mới lạ trong đôi mắt mở to ra của cậu ta. Lúc thấy cậu ta bóc vỉ thuốc ra thì tôi hiểu ra cậu ta ít nhiều cũng chịu nghe lấy lời của tôi. Vậy mà ai ngờ cậu ta vừa bỏ thuốc vào miệng thì lại bắt đầu nhai mấy viên thuốc đó. Tôi liền bước tới chặn tay cậu ta lại.

"Cậu định làm gì thế?"

Thú nhân trước mặt tôi giật phắt tay cậu ta ra. Cậu ta ngước đầu lên đáp với giọng nói trầm khàn: "Ăn thuốc."

Thấy rằng cậu ta vẫn còn đề phòng tôi, tôi cũng chỉ có thể giả vờ như cũng không có chuyện gì cả.

Vừa rót nước trên chiếc bàn thấp bên cạnh giường tôi vừa nói: "Người ta gọi là uống thuốc chứ không phải là ăn thuốc. Cậu học cách uống thuốc này ở đâu thế?"

"Tôi chưa bao giờ uống thuốc." Cậu ta vừa nói thế tôi liền khựng lại động tác đưa cốc nước nhựa cho cậu ta. Cậu ta thấy làm lạ với cách phản ứng của tôi nên có hơi nghiêng đầu qua một bên, đôi tai phía trên cũng đồng thời cựa quậy, đôi mắt vàng tròn xoe nhìn khuôn mặt tôi. Tôi liền đưa cho cậu ta ly nước rồi quay lưng về phía cậu ta.

"Vậy à?"

Cậu ta không trả lời. Trong lúc tôi đi kéo chiếc ghế xoay cũ kĩ của mình lại gần giường bệnh thì tôi nghe một tiếng ực cùng với tiếng cốc chạm lên bàn gỗ. Khi tôi đến gần cạnh giường với chiếc ghế xoay thì thú nhân đang ngồi trên giường lại không tự nhiên mà nhích đến gần cuối giường, ngồi cách tôi cả hai sải chân, đôi mắt vàng vẫn nhìn tôi cảnh giác.

Thấy cách đối xử xa cách của cậu ta tôi cũng đành thông cảm. Dù gì giữa người và thú nhân vẫn còn là một vách ngăn phân biệt giai cấp, tôi cũng không thể lập tức khiến cậu ta mở lòng với tôi được.

Biết rằng tôi mà không chủ động nói chuyện thì cả hai sẽ bị chôn vùi trong câm lặng mất, nên tôi ngồi xuống rồi nhẹ nhàng nói: "Mặc dù ấn tượng lần đầu gặp mặt của chúng ta có lẽ không phải là kỉ niệm đẹp nhất, nhưng chắc cậu cũng hiểu rằng trong khoảng thời gian sắp tới tôi sẽ phải chịu trách nhiệm với cậu cho đến khi cậu tìm được chủ nhân của mình."

Nghe vậy cậu ta lại nhìn tôi nghiêm túc nói: "Không cần phiền như vậy. Ngày mai tôi sẽ rời khỏi đây."

Cậu ta e ngại làm phiền tôi hay là đang e ngại loài người như tôi? Tôi có cảm giác như cậu ta muốn tránh tôi như tránh dịch vậy, khiến tôi cảm thấy hơi bực dọc. Thân thể cậu ta đầy rẫy vết thương loang lổ như thế này mà còn dám lang bang ngoài đường!

"Cậu nhìn tay chân cậu có chỗ nào lành lặng mà rời khỏi đây? Cậu quên rằng mới một tuần trước cậu bị tụi giang hồ rượt đuổi đánh đập như thế nào à."

Thú nhân kia quay qua liếc tôi, vung ra lời phản bác: "Tự tôi lo được. Tôi cũng không muốn quay về để làm chó cho người khác."

Để làm dịu bầu không khí căng thẳng này, tôi lại ngạc nhiên hỏi cậu ta: "Chứ cậu không phải là chó à?"

3 views0 comments

Recent Posts

See All
bottom of page