top of page
  • Writer's pictureC B

Tiêu Khiển Súc Vật - Chương 3

Khi cảnh sát tới, tôi và những người trong cuộc ẩu đả kia đều được di chuyển đến bệnh viện để cấp cứu. Các bác cảnh sát nói tôi sẽ phải khai hết trên giấy tờ sau khi tôi hồi phục từ phẫu thuật. Tôi nói rằng tôi có thể bắt đầu làm giấy tờ bây giờ cho tới khi lên phòng mổ, dù gì tôi cũng là ca nhẹ nhất trong tất cả những người kia nên có lẽ sẽ lên phòng mổ sau cùng.

Trên băng ghế ngoài phòng bệnh, tôi kể cho họ về cuộc ẩu đả rồi chỉ nói những gì tôi đoán đã xảy ra trong lúc bóng đèn bị bể. Tuy nhiên, khi tôi còn chưa kể gì về lúc người thanh niên kia tấn công tôi thì tôi có nghe loáng thoáng được vài lời của hai anh cảnh sát nói chuyện gần đó.

"Này, mày thấy nó chưa? Cái thằng thú nhân đó đó."

"Đương nhiên là thấy nó rồi, tao làm gì mà bỏ qua cơ hội béo bở! Nghe tin có một con bán nhân quýnh nhau với mấy thằng giang hồ là tao lập tức chạy tới nhìn liền."

"Mày hên nhỉ thằng kia! Tao còn chưa được nhìn mặt nó nữa! Sao? Nó nhìn được không? Con gì thế?"

"Đã nói là bán nhân thì sao không bảnh được? Tao cá tao với mày cộng lại còn chưa cơ bắp bằng nó nữa! Nó là chó đó mày!"

"Mày nói đùa, tao với mày gầy thấy bà! Đi hơn thua với chỉ làm giảm giá trị của tao. Nó sinh ra là phải như vậy để đi làm tay sai cho mấy tụi có tiền rồi. Tụi nó sinh ra là đi làm trâu bò mà mày!"

Nghe đến đây thì tôi lại trầm tư.

Tôi từng thấy những người nhà giàu sở hữu những con người không ra người này. Những con người mà họ sở hữu là loại người có tai và đuôi dày đặc lông. Họ có nét này nét nọ của những loài động vật tôi từng thấy, và theo nhiều tin tôi được biết, thì những con người này được tìm thấy trên một hòn đảo lớn nằm ngay giữa những vòng xoáy nước quái vật của biển cả. Nơi họ đến là một hòn đảo nằm trung tâm những vùng đất mà chủng tộc loài người sinh sống.

Tôi từng thấy chúng. Chúng đẹp xuất chúng. Chúng mang những màu sắc và nét đẹp hiếm lạ mà khiến người người trầm trồ, thèm muốn. Từ con ngươi hình cây tăm đến mái tóc đủ loại màu, bọn họ đều mang đến bầu trời khái niệm mới với cái đẹp. Tuy nhiên, bù lại cho sự tinh tế thì chúng có những đặc điểm sức mạnh và sự nhạy bén mà loài người như tôi đều vô song.

Chúng là thú nhân.

Thú nhân được phân biệt thành hai loại. Loại thú nhân thứ nhất lại loại tôi đã thấy được một vài lần, đó là thú nhân thuần hóa. Tôi từng thấy chúng trên những con đường lớn, đôi khi ngoài cửa của một nhà hàng đồ sộ, và càng nhiều hơn là khi chúng đi bên cạnh những con người giàu sụ của thành phố. Loại còn lại là loại thú nhân ít được người biết đến nhất, là loại được biết đến là loại thú nhân nguy hiểm nhất, là loại thường xuyên mất kiểm soát nổi cơn điên giết người, là loại chưa được thuần hóa: thú nhân bản xứ. Ngoài ra còn được con người gọi với cái tên hèn hạ hơn: bán nhân.

Nghe tới đây, tôi liền giật mình nhìn ánh mắt có chút khó chịu của bác cảnh sát. Bác nhăn nhó nhìn tôi, hỏi: "Này cô, cô có thể vui lòng hợp tác với tôi được không?"

Nhận ra hồi nãy giờ mình đang lơ đãng, tôi lập tức gật đầu nói: "À, cháu xin lỗi. Bác cứ tiếp tục đi ạ."

Thấy tôi tập trung trở lại bác cảnh sát mới hỏi tiếp: "Vậy vết thương của cô là do ai gây nên?"

Tôi hơi mất tự nhiên khi nghe đến đây. Lời khai báo thành thật tôi định trả lời lại bị nghẹn trong cổ họng. Tôi nghĩ lại màu đỏ loét nhuộm từ đầu đến chân người thanh niên kia dưới ánh đèn sáng trưng của bệnh viện, và mặc dù chiếc nón của chiếc áo khoác màu xanh rêu kia có vẻ như che được đầu tóc mặt mũi của cậu ta, nhưng tôi vẫn nhìn ra được cái nếp nhăn của sự đớn đau trên khuôn mặt - mặc dù bản thân vẫn chưa nhìn ra được diện mạo cậu ta.

Tôi đắn đo. Người này suýt nữa đã giết tôi lúc nãy. Nếu tôi không may mắn có cục gạch trên tay có lẽ bây giờ đã không còn lết thân đứng dậy được nữa. Bản thân tôi chưa chắc gì đã có thể vác cái xác này về nhà, huống chi là cộng thêm một người có lẽ nặng hơn tôi.

Nhưng... nhưng chất lỏng tanh hôi trên người cậu ta giờ đây như đang nhuộm thấm quần áo tôi thành một mảng đỏ loét lại dừng bước tôi lại. Tôi nhớ lại lúc nãy nhóm đàn ông kia còn nghênh ngang nói rằng bọn họ đã đánh bầm dập cậu ta trước đó. Tôi gần như thấy được lại màu đỏ bao trọn lấy đôi mắt vàng óng ánh. Tôi nhớ lại hơi thở nặng nề len lỏi từ khe tường tối om.

Tôi chần chừ một lát, rồi nhìn lên bác cảnh sát. Tôi đáp lại: "Là do mấy người xã hội đen kia ạ."

Bác hỏi tiếp: "Vậy người thú nhân có bộc lộ hành vi bạo lực gì không?"

Tôi trả lời: "Dạ có ạ, nhưng cậu ta chỉ đánh những người đàn ông kia thôi sau khi họ đánh đập cậu ta."

Bác lẩm bẩm lúc ghi chép lên giấy tờ: "Vậy là hành vi tự vệ rồi. Vậy thôi, giải quyết tụi côn đồ đằng kia thôi."

Sau đó, bác cảnh sát còn nói: "Theo tôi thấy thì thú nhân kia bị lưu lạc. Cô có quyền lựa chọn chịu trách nhiệm và sở hữu thú nhân này. Chúng tôi chỉ có thể giải quyết vấn đề tới đây."

Tôi gật đầu, hiểu rằng bọn họ sẽ không can thiệp vào việc tìm chủ nhân cho thú nhân này.

Khi được chất vấn xong, tôi ký lên giấy tờ rồi chờ đến lượt mình lên phòng mổ.

Sau khi quan sát hình chụp X quang thì bác sĩ nói tôi chỉ cần phải sơ cứu rồi phẫu thuật lấy miểng chai và đất đá. Giải quyết mọi việc xong thì ở lại tĩnh dưỡng trong bệnh viện khoảng một tuần là có thể xuất viện. Tôi cười cảm ơn bác sĩ, nhưng rồi trong lúc đi đến phòng cấp cứu thì nhân viên y tá lại nói với tôi trong đó chỉ có sáu người trong từ cuộc ẩu đả là được ưu tiên vào phòng cấp cứu. Tôi lấy làm lạ nên hỏi:

"Vậy cho em hỏi người thú nhân thì sao? Cậu ta tại sao không được ưu tiên cấp cứu?"

Nhân viên y tá nghe tôi hỏi vậy liền nhướng mày tỏ vẻ bất ngờ. Rồi chị nhìn xung quanh một hồi, tôi cũng nhìn theo chị mà chỉ thấy một hành lang vắng người. Xong, chị liền thì thầm với tôi:

"Em không biết à? Thú nhân không được chính phủ cho phép được chữa trị trong bệnh viện trừ khi có giấy tờ chứng minh họ có chủ nhân. Rồi còn chứng minh nhân dân cùng với giấy tờ cho phép từ người chủ của tụi nó nữa. Thú nhân này không mang bất cứ thứ gì theo, làm sao tụi chị dám cấp cứu như công dân bình thường đây?"

Nghe đến đây tôi liền móc ra vài tờ tiền còn trong túi quần phía sau lập tức đưa cho chị ta. Tôi nói: "Em chỉ có vài trăm bây giờ thôi, ngày mai em quay lại em sẽ đưa thêm."

Chị lại đẩy tay tôi về, lắc đầu nói: "Ở đây bệnh viện nhà nước mà, sao chị dám nhận?"

Thấy tôi hơi hụt hẫng, chị liền an ủi: "Em đừng sốt ruột làm chi. Dù sao thú nhân cũng lành nhanh hơn người mà, đợi mấy ngày hay một tuần gì đó thì tỉnh lại liền. Còn nếu em có lo lắng thì đã có mấy bà cô y tá thấy tội nên lén đi sơ cứu cho thú nhân kia rồi."

Tôi nghe vậy thì an tâm được chút nào, sau đó lại hỏi: "Vậy cho em hỏi cậu ta đang nằm ở đâu ạ?"

Chị chậc lưỡi nói tôi chỉ đang rước họa vào người. Tuy nói vậy, nhưng chị vẫn tận tình nói cho tôi chỗ nào rồi rẽ ở đâu. Sau đó tôi lật đật cảm ơn chị rồi chạy đến góc khuất dưới cầu thang đi bộ của bệnh viện. Dưới cầu thang của nơi mà ít người qua lại, ở nơi mà ít được trang bị hay lau dọn nhất của bệnh viện, thì tôi thấy chiếc giường bệnh di động của bệnh nhân với đôi giày bết bát lấm tấm màu máu.

Khi tôi khom đầu xuống đi vào trong, cậu ta vẫn nằm không động đậy trên chiếc giường bệnh. Chiếc áo khoác dài tới đầu gối cậu ta được vạch mở ra, chiếc nón của áo khoác cũng không che đi khuôn mặt, và bộ đồ xám đen cũng đã khô máu được phần nào.

Tôi nhìn qua những vòng vải băng từ đầu ngón tay đi sâu vào trong tay áo cậu cùng với miếng băng gạc cùng băng keo ló ra từ đằng sau gáy người thanh niên này. Sau đó, tôi nheo mắt nhìn kĩ lại thì thấy hai thứ gì đó chỉa ra từ mái tóc màu kem sữa hơi ánh lên màu vàng với màu nâu đen như lan ra từ gốc của sợi tóc. Là tai động vật.

Tôi nhìn xuống ngay phần hông của cậu ta thì phát hiện ra dưới chiếc áo khoác cậu ta nằm lên cũng chỉa ra vài sợi lông cùng màu với tóc và tai. Là đuôi! Cậu ta thực sự là thú nhân này!

Nhìn qua nhìn lại như vậy rồi theo tự nhiên tôi như quên đi mệt mỏi trong người. Tôi thích thú ngắm nhìn những đặc điểm mới lạ này, như một đứa trẻ vừa khám phá được một loài bướm mới trong khu vườn nhà nó.

Có lẽ chẳng có ai như tôi đâu: một người đúng ra đang ở trên bàn mổ nhưng lại đi trông nom một người từng có ý định bóp chết cổ mình. Tôi phì cười bản thân mình.

Vì lẽ đó mà tôi đang suy nghĩ mình nên làm sao để giải quyết vấn đề hiện tại, có lẽ tôi cũng chỉ có thể nhanh chóng đi phẫu thuật rồi trả người thú nhân này về lại với chủ nhân của nó. Nghĩ đến đây tôi thấy có vẻ ổn, nên tôi rời đi và đi đến băng ghế đá ở đâu đó ngồi ngủ tạm để mai vào phòng mổ.

2 views0 comments

Recent Posts

See All
bottom of page