top of page
  • Writer's pictureC B

Tiêu Khiển Súc Vật - Chương 5

Thú nhân trước mặt tôi nghe đến câu đó liền cáu có. Cậu ta lườm tôi, giọng nói trầm thấp khăng khăng: "Tôi thuộc họ sói, không phải chó."

"Thì ra là sói... Hèn gì tôi nhìn cậu mãi mà không đoán được là loài chó nào. Mắt cậu đẹp như vậy mà."

Tôi thích thú cười tươi nhìn màu kem trộn lẫn màu nâu đen của mái tóc cậu ta. Thú nhân bỗng nhiên mặt lại đỏ lên, chiếc đuôi phía sau lại liên tục lắc lư trên không trung, nhưng khuôn mặt nghiêm nghị vẫn cảnh giác nhìn tôi. Tuy nhiên tôi vẫn có thể cảm nhận được ít ra bầu không khí cũng không quá căng thẳng như vừa rồi.

Thấy cậu ta phản ứng như vậy, tôi tự hỏi, có lẽ thú nhân cũng đâu khác loài người là mấy, rõ ràng thú nhân trước mặt tôi đây cũng thích được người khác khen mà. Nghĩ đến đây tôi cũng có chút băn khoăn về mong muốn của thú nhân này. Thật sự thì cũng có khả năng cậu ta sẽ không thoải mái nếu sống chung lâu dài với tôi, tôi cũng không phải hạng người thích trói buộc người khác. Tuy nhiên hiện tại tôi đã nói với bác cảnh sát rằng tôi sẽ có trách nhiệm với cậu ta.

"Tôi không muốn ở đây. Tôi có nơi tôi cần đi." Cậu ta nghiêm túc nhìn tôi mà khẳng định lại. Cách cậu ta thẳng thắn nhìn tôi lúc này khiến tôi cảm giác như muốn lùi một bước lại. Ngay lúc đó, tôi như vừa rung động vừa bị hấp dẫn bởi sự cứng rắn ấy.

Nghe cậu ta nói thế, tôi cũng mỉm cười nêu lên ý nghĩ của mình:

"Tôi biết cậu có nơi cần đi và tôi cũng không muốn ép cậu ở lại. Tuy nhiên, tình huống hiện tại không cho phép tôi không chịu trách nhiệm với cậu. Nếu được xin cậu hãy lắng nghe ý kiến của tôi một chút. Chỉ một chút thôi được không?"

Đôi mắt cậu ta nhìn xuống sàn nhà lát đá, trầm tư đắn đo một hồi, rồi sau đó cũng miễn cưỡng gật đầu chịu lắng nghe.

Tôi mỉm cười, nói: "Tạm thời tôi cần cậu nằm trong giấy tờ sở hữu của tôi cho đến khi vết thương cậu lành lại, rồi sau đó cậu có quyền rời khỏi nhà trọ này bất kỳ lúc nào. Được không?"

Nhưng khi nhìn lại cậu ta thì tự nhiên tôi thấy cậu ta như có một chút khúc mắc, nên tôi hỏi cậu ta còn đắn đo chuyện gì. Ai ngờ cậu ta ngây ngốc hỏi tôi:

"Giấy tờ sở hữu là gì?"

Tôi thấy lòng mình hơi nhói lên một chút, nhưng rồi cũng nén lại rồi giải thích: "Giấy tờ sở hữu là giấy tờ ghi chép cho những tài sản sống thuộc quyền sở hữu của con người. Nói theo cách dễ hiểu hơn là cậu tạm thời sẽ là... ừm, thú cưng của tôi. Khoan nói gì đã, tôi thật sự biết cậu có lý do tức giận vì điều này, nhưng trong ngày mai tôi mà không chịu trách nhiệm cho cậu là cảnh sát sẽ tìm cách cho cậu đi vào trại huấn luyện cho thú nhân."

Cậu ta vươn người lên nói: "Cảnh sát sẽ không bắt được tôi."

Tôi thấy cậu ta lại trở nên cứng đầu, nên không kìm được mà lớn tiếng: "Người ta có xe có gậy, còn chân cậu thì bầm tím như thế, cậu nghĩ cơ hội chạy thoát của cậu được bao nhiêu?"

Đôi tai cậu ta cụp xuống, đôi mắt vàng kia chuyển đậm hơn khi chúng nhìn xuống sàn nhà. Tôi thấy đôi bàn tay to lớn kia siết chặt vào nhau. Tôi nhìn ra được cậu ta đang hấp tấp một chuyện gì đó nhưng cũng quá ngại để đi moi ra chuyện riêng tư nên cũng chỉ có thể bình tĩnh bản thân lại rồi ngồi xuống chiếc ghế xoay.

"Tôi chỉ có thể ở lại đây một tuần. Hết một tuần tôi cần phải đi."

Cuối cùng cũng chịu mở miệng nói được một câu lịch sự một chút.

Nhận được sự đồng ý của cậu ta, tôi vui vẻ nhích về gần cuối giường một chút, bắt đầu hỏi những điều nãy giờ tôi thật sự tò mò về cậu ta.

"Mặc dù chỉ là một tuần, nhưng một tuần này chúng ta sẽ phải ở chung một nhà. Ít ra cậu cho tôi biết tên cậu là gì đi chứ! Chứ hồi nãy giờ cậu với tôi mãi tôi chả thấy thoải mái tẹo nào."

Cậu ta hơi cứng ngắc nhích ra xa một chút, nhưng cũng e dè nói với tôi: "Thanh Quân."

"Tên là Quân à? Nghe hay mà, vậy còn họ tên đầy đủ là gì?"

Cậu ta trả lời cụt ngủn: "Thú nhân không có đặt họ. Chúng tôi chỉ có đặt tên thôi."

Tôi chống tay lên ghế, ngồi hơi nghiêng về phía trước hỏi cậu ta: "Vậy Quân, cho tôi hỏi cậu năm nay mấy tuổi rồi?"

"Hai mươi mốt tuổi."

Trong lòng tôi thầm nghĩ, thằng nhóc rõ ràng là nhỏ hơn mình cả ba tuổi mà dám hỗn xược hồi nãy giờ. Chỉ được cái cao lớn là trông trưởng thành à. Vậy mà đồng thời tôi cũng hớn hở thốt lên: "Vậy coi như mình là chị em rồi ha! Còn trước đó em sống ở đâu trong thành phố?"

"Không biết."

Đôi mày tôi nhướng cao lên, tôi hỏi: "Người trong nhà không nói cho em biết à?"

Cậu ta lắc đầu, đáp lại: "Họ hiếm khi cho em ra ngoài."

Tôi chớp mắt liên tục, miệng như muốn há hốc. Thằng bé này từng sống cuộc sống gì mà tệ hại thế? Không lẽ bọn nhà giàu có thú vui giam người à?

"Rồi một ngày em ăn được bao nhiêu bữa?"

"Hai bữa. Bữa sáng, bữa chiều."

Tôi cảm giác như mình đang sống ở một thế giới xa lạ. Không lẽ bọn nhà giàu thiếu tiền lắm hay sao mà cho cậu ta ăn ít dữ vậy? Ôi trời ơi, không lẽ một tuần rồi cậu ta còn chưa được ăn cơm à?

"Ôi thôi được rồi, em đừng nói nữa." Rồi tôi thúc giục cậu ta lên nằm lên giường dưỡng thương, cậu còn chưa hiểu gì đã bị tôi buộc lên giường nằm nghỉ ngơi.

"Trước khi em tỉnh chị đã thay băng rồi, nên nằm xuống ngủ lấy sức đi. Lát nữa chị về hai đứa mình ăn cơm. Chị đi nhé."

Lúc tôi quay về với bao tái chế nặng thùng thình trên tay, vừa bước vào căn nhà trọ tôi lại bắt gặp Thanh Quân đang ngồi bên bàn ăn, đầu cậu đang đặt trên hai cánh tay được khoanh lại trên bàn lập tức ngẩng lên. Mũi cậu vừa hít được mùi thức ăn từ hộp cơm tôi rinh bên tay không cầm bao tái chế thì chiếc đuôi dài dày lông kia lại quất qua quất lại trên không. Thấy tôi cười thích thú cậu lại với tay ôm chiếc đuôi của mình, đè chúng lại lên ghế.

Cậu ta dõi theo động tác tôi đi đến gần khu vực nhà bếp, thả bịch tái chế cạnh chân bàn rồi đặt bọc cơm cao gần hai tấc lên bàn. Tôi tháo nút thắt của bọc cơm ra rồi lấy ba hộp cơm ra. Tôi thấy đôi mắt vàng kia lấp lánh ngắm hộp cơm đặt trên bàn, nhưng cả hai tay chỉ để ngay ngắn trên bàn mà không hề động chạm gì đến chúng.

Tôi liền đẩy hai hộp cơm nhựa đến phía cậu ta rồi mỉm cười, nói: "Hai phần này là của em, ăn thoải mái đi. Nếu thiếu thì chị làm thêm."

Thanh Quân gật đầu với sự e dè, nhưng khi mở nắp hộp cơm ra thì cũng chỉ tập trung ngấu nghiến thức ăn, cả muỗng và đũa cũng không dùng. Tôi cho rằng cậu ta có lẽ đói quá nên mới ăn vậy, nên cứ hiển nhiên mà ăn phần của mình. Tuy nhiên khi cậu ta ăn được nửa hộp cơm thì tôi nhận ra cậu ta không ăn nữa, mà lại nhìn chằm chằm tôi và cả bàn tay cầm đũa. Tôi hỏi cậu ta chuyện gì thế, cậu ta không ậm ự gì hết, nhưng đôi mắt vàng lại len lỏi một loại cảm xúc. Tôi nhìn cậu ta nhìn xuống đôi bàn tay dơ dáy của mình, rồi mắt của cậu ta di chuyển đến hộp cơm văng tung tóe vụn thức ăn.

Thì ra là tự ti với cách ăn của mình.

Bởi vì bản thân tôi chưa bao giờ thấy cuộc sống của thú nhân trong nhà là như thế nào nên cũng không rõ cách họ đối đãi chúng ra sao.

Tuy nhiên, tôi cũng chưa bao giờ nhớ ra rằng họ luôn đối xử thú nhân như động vật, ít ra theo những kinh nghiệm của tôi, những thú nhân thường đi chung với bọn nhà giàu thỉnh thoảng cũng có thái độ ngạo mạn. Những thú nhân tôi thường thấy ở ngoài đường đa số đều được chủ nhân chúng trang trí bởi những bộ quần áo một là sặc sỡ, hai là chỉnh tề; nói chung đều là những bộ quần áo hàng hiệu cùng với vòng xích cổ trám vàng. Nhìn thái độ cũng như là cách hành xử của chủ nhân thì ai cũng đoán được ít ra bọn họ cũng được ăn uống đàng hoàng, chắc cũng phải được ăn cùng muỗng đũa như loài người chứ.

Sự xuất hiện của Thanh Quân lại khiến tôi cảm thấy quá đỗi ngạc nhiên, bởi ngoài chiếc áo khoác xanh rêu thì chiếc áo thun màu xám trên người cậu ta thì chật nứt, ống quần đen thì như chới với giữa bắp chân, còn đôi giày lại mang một màu trắng tàn tạ nhơ nhuốc. Kèm theo đó là một mùi thối nồng nặc như lâu ngày chưa tắm vậy, chưa kể cậu ta còn bị rượt đuổi bởi mấy tên giang hồ muốn bán cậu ta.

Tôi mỉm cười nói với cậu ta: "Đây, em lấy khăn giấy lau tay đi. Rồi cầm muỗng như vậy này, ừ, đúng rồi. Rồi múc cơm lên như chị này, ừ, đúng rồi. Thấy chưa? Em làm được mà! Rồi thoải mái ăn đi, nếu đói quá thì cứ ăn theo cách em quen, chị cũng không màng đâu."

Cậu ta ngẩng đầu lên nhìn tôi, vẫn là khuôn mặt đè nén đi cảm xúc ấy nhưng đôi mắt cậu ta lại rung động nhìn tôi. Không lẽ chỉ cậu ta cầm muỗng thôi thì cũng đã xúc động rồi? Trước đó cậu ta không được ai chỉ dạy gì ư?

Nghĩ vậy tôi liền nói với Thanh Quân: "Mốt có chuyện gì em cứ việc hỏi chị, đừng có lặng thinh như vậy nữa. Em mà không nói chị cũng không biết em cần gì đâu."

Tôi thấy cậu ta mở to mắt nhìn tôi chằm chằm, liền khúc khích hỏi: "Mặt chị dính nhọ hay sao mà em nhìn hoài vậy? Nói cảm ơn với chị là được rồi, không cần phải lúng túng như vậy đâu."

Thanh Quân ấp úng nhìn tôi, nhưng rồi cũng mở miệng nói: "Vâng, em cảm ơn."

Tôi vui vẻ gấp miếng cá bỏ vào miệng nhai, rồi xua tay bảo cậu ta: "Không có chi. Giờ em ăn hết đi, kẻo lát hồi nguội thì không còn ngon nữa."

Sau khi ăn xong, tôi bảo cậu ta cứ việc vào phòng nghỉ ngơi, vì cậu ta bị thương nên một mình tôi dẹp là được rồi. Cậu ta lạnh lùng gật đầu rồi đứng lên rời khỏi bàn ăn, quay về phòng ngủ của tôi.

11 views0 comments

Recent Posts

See All
bottom of page